ĐIỀU THIỆN HẢO CAO TRỌNG VƯỢT TRÊN TỐT XẤU
Có sự khác biệt nào giữa hạnh phúc và sự an bình nội tâm không?
Hạnh phúc thì lệ thuộc vào các điều kiện được xem là tích cực, còn sự an bình nội tâm thì không lệ thuộc.
Nếu thái độ và suy nghĩ của chúng ta luôn luôn tích cực, thì những biểu hiện tích cực có bộc lộ ra ở những tình huống và các biến cố trong đời sống của chúng ta không? Bạn đã thực sự biết được sự tích cực và tiêu cực là những gì không? Và bạn đã có một bức tranh toàn cảnh về chúng chưa?
Có nhiều người từ sự hạn chế trong đời sống như bị thất bại, thất bát, bệnh tật, khổ đau dưới mọi hình thức, lại biến thành người thầy vĩ đại nhất cho họ. Các bất lợi này đã dạy cho họ biết loại bỏ những hình ảnh về cái tôi giả tạm, những mục tiêu và mưu cầu có tính bề ngoài do bản ngã điều khiển. Những bất lợi này cũng đã đem lại cho họ một chiều sâu nhận thức, tính khiêm cung và lòng trắc ẩn. Chúng làm cho họ trở nên gần với chân lý hơn.
Mọi sự tiêu cực một khi đã xảy ra cho bạn, luôn ẩn chứa một bài học sâu sắc bên trong nó, dù bạn có thể không nhìn ra được ngay lúc ấy. Ngay với việc bạn bị mắc bệnh hay bị tai nạn, có thể nó cho bạn biết cái gì là thực và cái gì là không thực, cái gì là quan trọng và cái gì là không trong đời sống của bạn.
Nhìn ở góc độ cao hơn, mọi hoàn cảnh luôn luôn mang tính tích cực. Nói chính xác hơn, chẳng có gì tích cực hay tiêu cực cả. Bởi vì mọi chuyện là như vậy đó. Khi bạn có một lối sống khôn ngoan, biết sống với sự chấp nhận hoàn toàn những gì đang xảy ra, thì sẽ chẳng có cái gì gọi là “tốt” hay “xấu” trong đời sống của bạn. Vì rằng tất cả đều là điều thiện hảo cao trọng (higher good), nó chứa mọi thứ bên trong nó kể cả “cái xấu”. Tuy nhiên, ở góc độ trí năng, thì vẫn còn tồn tại sự tốt - xấu, thích - không thích, yêu - ghét. Qua đó, chẳng lạ gì trong sách Sáng Thế Ký đã diễn tả rằng Adam và Eva không còn được phép lưu lại ở “thiên đàng” một khi “đã ăn trái của cây hiểu biết thiện ác”.
Điều này nghe qua có vẻ như bạn đang chối từ sự thật và tự phỉnh gạt mình. Thực ra, bạn chẳng giả vờ hay đánh lừa bản thân mình gì cả, mà bạn đang cho phép những gì hiện hữu thực như nó đang hiện hữu, chỉ có thế thôi. Khi bạn hành động “để cho nó hiện hữu”, tức là giúp bạn vượt qua hai đối cực tích cực và tiêu cực do tâm trí tạo ra. Mà nó là một khía cạnh quan trọng của lòng vị tha. Và lòng vị tha có ở hiện tại luôn luôn quan trọng hơn có ở quá khứ. Nếu bạn biết sống độ lượng cho từng khoảnh khắc của cuộc sống, tức là bạn để cho nó mọi thứ hiện hữu như nó đang hiện hữu, thì bạn sẽ không còn tích lũy sự oán hờn dai dẳng, để rồi sau này phải mất công dung thứ.
Nhưng bạn hãy nhớ, chúng ta không đơn thuần đề cập đến hạnh phúc ở đây. Chẳng hạn, khi bạn có một người thân vừa qua đời, hay khi bạn cảm thấy cái chết của chính mình đang đến gần, bạn không thể hạnh phúc được, vì đó là điều bất khả. Tuy nhiên, bạn vẫn có thể tìm thấy trong đó một sự thanh thản. Tuy bạn vẫn có thể rất buồn và đổ nhiều nước mắt khóc thương, nhưng nếu bạn gở bỏ được sự chống đối hoàn cảnh, thì dưới nỗi buồn ấy bạn vẫn cảm nhận được sự thanh thản sâu lắng, sự tĩnh lặng và tính hiện hữu thiêng liêng của nó. Đây chính là sự tỏa sáng của Thực tánh, đây chính là bình an nội tâm, là một điều thiện hảo cao trọng mà không hề có đối nghịch.
Hãy làm những việc bạn cần phải làm, nhưng đồng thời bạn nên chấp nhận những sự gì đang xảy ra, bởi vì tâm trí thì đồng nghĩa với chống đối, cho nên càng nhanh chóng chấp nhận sự thật, thì nhanh chóng giải thoát khỏi sự thống trị của tâm trí, vì thế bạn sẽ tái kết nối được với Thực tánh của mình. Hậu quả là các động cơ thông thường của bản ngã “ đang vận hành” những thứ như sợ hãi, tham lam, chiếm lĩnh, thủ thế hay sự dung dưỡng cảm giác cho bản ngã sẽ ngưng hoạt động. Lúc này trí huệ của bạn đã vượt xa hơn nhiều so với trí năng của bạn đang hiện hành, và xuất hiện một phẩm chất khác của ý thức sẽ đi vào trong hoạt động của bạn.
Hai ngàn năm trước, Marcus Aurelius, một trong những nhân vật hiếm hoi, đã từng sở hữu mọi quyền lực cũng của thế giới cũng như sự thông thái đã viết: “ Những đáp ứng thích đáng nhất cho nhu cầu của bạn là chấp nhận mọi thứ như đã được dệt nên do số mệnh của bạn”.
Trong chúng ta, hầu như hết thảy mọi người trước khi biết đến lòng vị tha, đều cần trải nghiệm những khổ đau khắc nghiệt mới cởi bỏ được sự chống đối và biết chấp nhận. Ngay khi làm vậy, thì một trong các điều kỳ diệu vĩ đại nhất sẽ xảy ra, đó là ý thức của Thực tánh đã được đánh thức thông qua những việc tưởng như là xấu ác, rồi nó chuyển hóa khổ đau thành sự an bình nội tâm. Tác dụng tối hậu của tất cả mọi sự xấu ác và đau khổ trên thế gian này là để thúc đẩy mọi người nhận ra được con người đích thực của mình vượt qua mọi danh tướng. Do đó, những gì chúng ta cho là là xấu ác từ tầm nhìn hạn chế của chúng ta, thực ra nó là một phần của điều thiện hảo cao trọng mà không chứa sự đối lập. Tuy nhiên, nó sẽ chưa thể trở thành hiện thực, một khi bạn chưa thực sự có lòng vị tha. Trước khi lòng vị tha đến, mọi điều xấu ác vẫn chưa thể được cứu chuộc, xấu ác vẫn cứ còn là xấu ác.
Qua lòng vị tha, và nhờ lòng vị tha mà bạn nhận ra được tính phi thực tế của quá khứ, bạn để cho khoảnh khắc hiện tại được hiện hữu như nó đang hiện hữu, và sẽ có một sự chuyển hóa thần kỳ không chỉ ở bên trong bạn mà còn cả ở thế giới bên ngoài nữa. Khoảng không gian tĩnh lặng sâu lắng hiện hữu tánh sẽ phát sinh bên trong bạn và chung quanh bạn. Khi đó, bất kể ai hay thứ gì đi vào trường ý thức này đểu sẽ bị ảnh hưởng. Có khi bạn có thể nhận ra rõ ràng tức thì, nhưng cũng có khi mãi sau này bạn mới nhận ra sự chuyển biến sâu sắc của nó. Làm như thế là bạn đã giải quyết được mọi mối bất hòa, đã hàn gắn được khổ đau, và xua tan được sự vô minh mà thực ra bạn chẳng cần làm gì, ngoài việc đơn giản là hãy thường xuyên hiện hữu và tích cực giữ vững tần số hiện hữu của bạn.
Eckhart Tolle – The Higher Good Beyond Good And Bad.